Thành viên:Bão Cát

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Mục lục

[sửa] Tiểu sử

Nickname: Bão Cát

Xuất hiện: Hà Nội, năm 1993

Tuổi: 14

Ngày sinh: 29 tháng 7 (cung Sư Tử)

Màu mắt: Đen

Màu tóc: Đen

Chiều cao: 154 cm (2007)

Cân nặng: 39,5 kg (2007)

Nhóm máu: chưa xét nghiệm

Cấp bậc: học sinh cấp 2

Trình độ: học sinh giỏi


[sửa] Tổng quan

Tôi là một thành viên của Wikipedia, đăng kí từ ngày 28/2/2007, vì thế nên cho đến bây giờ chưa dóng góp được gì nhiều cho Wikipedia.

Tôi rất mê truyện tranh, như nhiều đứa trẻ khác. Tôi đọc nhiều truyện: Lucky Luke, Xì Trum, Doraemon, Dragon Ball, Tsubasa, Naruto, Conan (truyện này Bão Cát chỉ đọc cho vui chứ không thích lắm), Yuyu Hakusho ("Nhất Dương Chỉ" hay "Hành trình của Uduchi"). Tôi thích xem phim hoạt hình nữa.

Tuy vậy, tôi lại không thích nhưng truyện tranh "sến" (truyện tranh kiểu Hàn Quốc), những truyện trai gái nhàm chán, những truyện ăn mặc "gợi cảm" quá (cái khoản này thì rất ghét). Đặc biệt, tôi ghê tởm truyện "Đội quân nhí nhố", vì theo tôi, đây là một truyện tranh thô tục, mọi rợ và nhiều tình tiết cười tục tĩu. Tôi thích truyện tranh đánh nhau, hay vui vẻ, nhẹ nhàng (như Xì Trum chẳng hạn).

[sửa] Bão Cát với Naruto

Ban đầu tôi không hề quan tâm tới phim này, không xem phim này, nhưng do nghe lời "dụ dỗ" của bạn bè mà tôi đã xem thử vài tập cho biết.

Và sau khi xem tập phim Naruto đầu tiên trong đời, tôi đã quyết định xem tập thứ 2, rồi cứ thế, tôi đã trở thành fan ruột của Naruto.

Trong Naruto, tôi thích nhất nhân vật Shikamaru, thực ra tôi có ấn tượng tốt với nhân vật này ngay từ lần dầu tiên nhìn thấy nó trên TV (kênh hoạt hình BIBI). Nhưng phim Naruto trên kênh BIBI đã bị cắt nửa chừng khiến tôi vô cùng hụt hẫng, và chuyển hướng sang truyện tranh Naruto.


Tôi thấy rất vui khi đã đọc Naruto, vì tôi đã nhận ra nhiều điều, và vì nó có ảnh hưởng (tôi nghĩ là tích cực) tới cuộc sống của tôi.


[sửa] Bão Cát và vẽ

Tôi thích vẽ từ bé, đến bây giờ vẫn giữ lại những bức tranh nguệch ngoạc hồi còn bé tí. Thời gian đã làm mọi thứ thay đổi hẳn, từ những nét vẽ nguệch ngoạc méo mó ấy mà bây giờ đx trở thành người ngợm hẳn hoi. Tôi từ hồi bé đã được đánh giá là có năng khiếu về Mỹ thuật, và càng lớn lên, tôi càng thấy rằng hồi xưa mình vẽ xấu biết bao (tại vì nét vẽ của tôi đã trưởng thành lên rất nhiều, tiến bộ theo từng ngày, từng tuần). Tôi không vẽ kiểu siêu thực mà vẽ kiểu manga (chắc là do từ bé đến giờ đọc truyện tranh nhiều).

Tôi không vẽ kiểu mắt to đùng, thân bé tí, chân tay loằng ngoằng như CLAMP (không phải là chê nét vẽ của CLAMP, vì mỗi người có một phong cách vẽ riêng, và tôi không thích phong cách của họ, vậy thôi). Nét vẽ của tôi bị ảnh hưởng nhiều từ tiền bối Kishimoto Masashi, nhưng tôi vẫn còn giữ lại nét vẽ của mình chứ không bị giống hoàn toàn nét vẽ của tác giả truyện Naruto. Đặc biệt, tôi vẽ con gái kém, rất ít chất "nữ tính" ở trong (chắc tại ảnh hưởng bởi tính tình của tôi: thích chạy nhảy, nghịch ngợm, chả sợ ai), còn nhiều người bạn của tôi thì ngược lại, vẽ con trai thành con gái hết. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn thích con gái mạnh mẽ hơn (không biết người ta có gọi thế này là bảo thủ không nhỉ).

Tôi thấy vẽ giúp trí tưởng tượng bay xa, và tôi luôn tìm được niềm vui khi vẽ. Tôi có thể ngồi một mình hàng tiếng đồng hồ để vẽ một cái gì đó. Tôi còn vẽ mọi lúc mọi nơi: trong giờ nghỉ 5 phút, giờ ra chơi, những lúc rảnh rỗi, hay thậm chí là...trong giờ học (vì thế mà tôi thường để quyển nháp trên bàn ngay cả trong giờ Văn). Quyển nháp của tôi thường thì chi chít phép tính, đủ thứ tam giác, hình bình hành, hình vuông, hình thang, và các hình vẽ. Nếu thống kê ra thì mấy quyển nháp của tôi cứ hết vèo vèo do vẽ là chính.

Tôi thấy vui nhất khi đã thể hiện được những nhân vật của mình theo đúng những gì mình tưởng tượng, thay vì trước đây, nhân vật nào cũng gióng hệt nhau, chỉ khác mỗi quần áo và kiểu tóc, và các thứ quân áo cũng vô cùng sơ sài, giầy của ai cũng như ai. Hiện giờ, khi nét vẽ đã tiến bộ vượt bậc, mỗi nhân vật đã có phong cách riêng, quần áo cũng đa dạng hơn, mặt mũi mỗi nguời một khác (nhưng thực ra cái sự khác biệt lớn nhất giữa các nhân vật vẫn là đôi mắt). Và tất nhiên, trong tương l;ai, nét vẽ của tôi vẫn sẽ tiếp tục được cải thiện, trở nên đẹp hơn, trau chuốt hơn, hoàn thiện hơn.