Nguyễn Phúc Cảnh
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nguyễn Phúc Cảnh (chữ Hán: 阮福景; 1780-1801), thường gọi là Hoàng tử Cảnh, là con của Nguyễn Ánh (vua Gia Long) và bà Tống Thị Lan (Thừa Thiên Cao Hoàng hậu).
Nguyễn Phúc Cảnh sinh ngày 6 tháng 4 năm 1780 tại Gia Ðịnh.
Năm 1784, khi Nguyễn Ánh nhờ Giám mục Bá Ða Lộc (Pigneau de Béhaine) sang Pháp cầu viện, Hoàng tử Cảnh (khi đó mới 4 tuổi) theo làm con tin.
Năm 1789, ông về tới Gia Ðịnh.
Năm 1792, Nguyễn Ánh lập ông làm Ðông Cung thái tử (nhưng người đời vẫn quen gọi là Hoàng tử Cảnh), và giao cho các đại thần như Trịnh Hoài Ðức, Lê Quang Ðịnh và Ngô Tùng Châu ...dạy.
Năm 1797, ông theo Nguyễn Ánh đi đánh Qui Nhơn,Quảng Nam và ông cũng được giao trấn giữ những nơi trọng yếu như Gia Định, Diên Khánh.
Ngày 21 tháng 3 năm 1801, ông qua đời vì bị bệnh đậu mùa, hưởng thọ 22 tuổi để lại một vợ góa là Tống Thị Quyên và hai con là Nguyễn Phúc Mỹ Đường và Nguyễn Phúc Mỹ Thuỳ. Kỳ Ngoại Hầu Cường Ðể là cháu năm đời của ông.
Thể loại: Stub | Sinh 1780 | Mất 1801 | Nhà Nguyễn