Gia Cát Chiêm

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Gia Cát Chiêm (tự Tư Viễn; 227–263) là mưu lược gia thời kỳ Tam Quốc, con trai Gia Cát Lượng, ít tham gia vào công việc quân sự và hành chính của nhà Thục Hán, khi Đặng Ngải kéo quân qua cửa Âm Bình tiến đánh Thành Đô, ông được Thục Chủ tín nhiệm giao quyền lập phòng lũy kháng cự cuối cùng tại Miên Trúc - nhưng thất bại, ông và con trai trưởng là Gia Cát Thượng chiến đấu anh dũng và tử trận. Ông là người quận Lang Gia, Thanh Châu (nay thuộc huyện Nghi Nam, Sơn Đông, Trung Quốc).

Gia Cát Chiêm
Gia Cát Chiêm