Thần thông

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Thần thông là sức mạnh tâm linh, đạt được do thiền định hay do tu tập một pháp môn nào đó. Thần thông đầy đủ nhất là lục thông.

Trong triết học, đặc biệt là Triết học Mác-Lênin cho rằng, vật chất quyết định ý thức. Nhưng khi có thần thông thì ý thức lại quyết định vật chất, thần thông cao cường có thể hô mưa gọi gió[cần chú thích], tự tạo ra mội cõi không gian khác theo ý mình[cần chú thích]. Các giáo chủ của các tôn giáo thường tự tạo ra thiên đường và địa ngục cho những tín đồ của mình. Đó là lý do vì sao có một số tôn giáo phát triển mạnh đến ngày nay.

Ví dụ như các Lạt ma ở Tây tạng tu theo pháp môn Mật Tông, họ có thể sống trên đỉnh núi Himalaya lạnh lẽo chỉ với một mảnh vải che thân, có thể khinh công chạy trên cỏ, leo lên vách núi. Còn các nhà Yogi ở Ấn Độ thường xuyên luyện tập Yoga nên có vị sống ẩn tu trên núi vài trăm năm [cần chú thích].