Bình phương

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Bình phương là phép toán áp dụng cho mọi số thực hoặc số phức. Bình phương của một số là tích của số đó với chính bản thân nó. Một cách tổng quát, bình phương chính là lũy thừa bậc 2 của một số,và phép toán ngược với nó là phép khai căn bậc 2.

[sửa] Tính chất

Bình phương của số thực luôn là số không âm.

[sửa] Kí hiệu

Số mũ ² bên phải của số được bình phương.

[sửa] Ví dụ

  • Số thực:
5² = 25
(-0,5)² = 0.25
  • Số phức:
i² = -1
(3 + 2i)² = 5 + 12i