Đô thị loại đặc biệt
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Đô thị loại đặc biệt, trong cách phân loại đô thị ở Việt Nam, là những thành phố giữ vai trò "trung tâm chính trị, kinh tế, văn hoá, khoa học - kỹ thuật, đào tạo, du lịch, dịch vụ, đầu mối giao thông, giao lưu trong nước và quốc tế, có vai trò thúc đẩy sự phát triển kinh tế - xã hội của cả nước" (trích Nghị định 72/2001/NĐ-CP). Trong cơ cấu lao động, khu vực nông nghiệp không được quá 10%. Quy mô dân số của thành phố phải từ 1,5 triệu người trở lên, và mật độ dân số bình quân từ 15.000 người/km² trở lên.
Hiện ở Việt Nam có hai thành phố sau đây được chính phủ xếp loại đô thị đặc biệt: Thủ đô Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Để hỗ trợ chính quyền hai thành phố này hoàn thành chức năng của đô thị loại đặc biệt, chính phủ cho Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh hưởng một số cơ chế tài chính-ngân sách đặc thù[1][2].
[sửa] Xem thêm
- Đô thị loại I
- Đô thị loại II
- Đô thị loại III