Đô thị loại I
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Đô thị loại I, trong cách phân loại đô thị ở Việt Nam, là những thành phố giữ vai trò trung tâm quốc gia hoặc trung tâm vùng lãnh thổ liên tỉnh. Nghị định số 72/2001/NĐ-CP của Chính phủ về việc phân loại đô thị và cấp quản lý đô thị nêu một số tiêu chí xác định thành phố là đô thị loại I, gồm:
- Tỷ lệ lao động phi nông nghiệp trong tổng số lao động từ 85% trở lên;
- Quy mô dân số từ 50 vạn người trở lên;
- Mật độ dân số bình quân từ 12 nghìn người/km² trở lên.
Hiện ở Việt Nam có bốn thành phố được Thủ tướng Chính phủ quyết định công nhận đô thị loại I, đó là: Cần Thơ, Đà Nẵng, Hải Phòng và Huế. Cần Thơ, Đà Nẵng và Hải Phòng là ba thành phố trực thuộc trung ương và là những trung tâm quốc gia. Cần Thơ còn là trung tâm của vùng Tây Nam Bộ, Đà Nẵng còn là trung tâm của miền Trung, Hải Phòng còn là trung tâm của vùng duyên hải Bắc Bộ. Còn Huế là một thành phố trực thuộc tỉnh và là một trong các trung tâm của miền Trung. Do quy mô và vị thế của mình, Hải Phòng được Chính phủ cho hưởng một số cơ chế tài chính-ngân sách ưu đãi.[1]
[sửa] Xem thêm
- Đô thị loại đặc biệt
- Đô thị loại II
- Đô thị loại III