Đĩa CD

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Đĩa CD (tiếng Anh: Compact Disc) là đĩa bằng chất dẻo, đường kính 4,75 inch, dùng phương pháp ghi quang học để lưu trữ khoảng 72 phút âm thanh hoặc 650 MB dữ liệu máy tính đã được mã hóa theo kỹ thuật số.

Trong môi trường lưu trữ quang học, dữ liệu số được ghi lại dưới dạng những hố lõm và đỉnh phẳng cực nhỏ xen kẽ với nhau với những đặc tính phản xạ ánh sáng khác nhau. Một chùm tia laser được điều khiển rất chính xác sẽ chiếu lên đĩa sao cho có thể phát hiện được các mức độ phản xạ đó và được chuyển thành những tín hiệu dữ liệu số.

Những đĩa CD đầu tiên là những phương tiện lưu trữ dữ liệu chỉ đọc ra (Read - Only). Máy tính có thể đọc thông tin từ đĩa ra, nhưng không thể thay đổi thông tin này hoặc ghi vào đĩa những thông tin mới. Do đó phương tiện này được gọi chính xác là CD-ROM ( Read-Only Memory : bộ nhớ chỉ đọc).

Các loại đĩa quang có thể xóa đã xuất hiện, và chắc chắn sẽ trở thành loại cô đặc thông tin nhất trong kỹ thuật lưu trữ thứ cấp.