Chuỗi Taylor
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Trong toán học, một chuỗi Taylor của một hàm toán học khả vi thực hay phức, f định nghĩa trên miền xác định (a − r, a + r) là một chuỗi lũy thừa:
Với n! là giai thừa của n và f (n)(a) là đạo hàm bậc n của f tại điểm a. Nếu a = 0, chuỗi này cũng được gọi là chuỗi Maclaurin.
Ví dụ:
Chuỗi Taylor được ứng dụng trong lý thuyết xấp xỉ, và giải tích. Nó cũng được mở rộng cho hàm số đa biến, khi coi a và r là các véctơ trên không gian của miền xác định của hàm.
[sửa] Xem thêm
- Chuỗi Laurent
- Định lý Taylor