Bom ba càng

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Cảm tử quân với bom ba càng tại mặt trận Hà Nội 1946
Cảm tử quân với bom ba càng tại mặt trận Hà Nội 1946

Bom ba càng được biết đến ở Việt Nam khi quân Nhật tiến vào Đông Dương thuộc Pháp. Khi đó trên thế giới chưa có vũ khí chống tăng hiệu quả, nên người Nhật sử dụng cảm tử quân để đánh xe tăng[cần chú thích].

Sau khi Nhật đầu hàng và Việt Minh giành được chính quyền, có thu được vài chục bom ba càng của người Nhật[cần chú thích]. Số bom ba càng này được dùng trong trận Hà Nội vì bộ đội Việt Minh khi đó cũng không có phương tiện chống tăng hiệu quả. Tuy nhiên theo chỉ thị từ Chính phủ, Việt Minh không khuyến khích lối đánh tự sát trừ trường hợp bất khả kháng, nên Việt Minh không sản xuất thêm bom ba càng.

Bom ba càng được thiết kế với kíp kích nổ bằng va chạm, về nguyên tắc nó là đầu đạn lõm. Nó không có gì phức tạp trong việc chế tạo nên phù hợp với thời điểm đó. Chỉ đơn thuần là gò vỏ và nhồi bằng thuốc đạn hoặc thuốc bom (khoảng 7kg-10kg). Người ta phải lắp 3 điểm chạm (3 kíp) để đề phòng có cái kíp nào "xịt" vì không có nhiều cơ hội cho chiến sỹ cảm tử tiếp cận với xe tăng. Thông thường người chiến sỹ sẽ hy sinh sau khi bom nổ vì sức ép, nhưng cũng có cá biệt đánh được nhiều lần. Quả bom có dạng hình côn, dài chừng 30 cm, đường kính chừng 20 cm. Khoảng lõm ở đáy hình côn khi nổ sẽ khiến cho sức nổ hướng vào lớp thép xe tăng.

Trong một số tổng kết có nói đến một số chiến sỹ đánh cháy vài xe tăng bằng bom ba càng mà vẫn còn sống, nhưng không thấy phổ biến kinh nghiệm. Thời đó bom ba càng đánh được xe tăng vì chủ yếu Pháp đưa sang Việt Nam xe tăng hạng nhẹ là từ Đệ nhị thế chiến, cũng vì Pháp coi thường Vệ Quốc Đoàn trang bị thô sơ chủ yếu là súng trường cổ lỗ sỹ, không có súng chống tăng nên không đưa xe tăng hạng nặng sang (sau này họ mới rút kinh nghiệm). Nếu gặp xe tăng hạng nặng thì bom ba càng khó mà làm gì được.

[sửa] Xem thêm