Thành Tây Đô

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Xem các mục từ khác có cùng tên "Tây Đô" tại Tây Đô.

Thành Tây Đô (hay còn gọi là thành nhà Hồ) là kinh đô Việt Nam thời nhà Hồ, nay thuộc tỉnh Thanh Hóa.

Thành được xây vào năm 1397 dưới triều nhà Hồ thời Hồ Quý Ly, tại xã Tây Giai, huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hoá. Thành Tây Đô ở vào địa thế khá hiểm trở, có lợi thế về phòng ngự quân sự hơn là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hoá. Mặt bằng thành hình chữ nhật (900 m x 700 m). Mặt ngoài ghép bằng đá khối kích thước trung bình 2 m x 1 m x 0,70 m, mặt trong đắp đất. Mở 4 cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, trong đó to nhất là cửa chính nam, gồm 3 cửa cuốn dài 33,8 m, cao 9,5 m, rộng 15,17 m. Các phiến đá xây đặc biệt lớn (dài tới 7 m, cao 1,5 m, nặng chừng 15 tấn). Thành đã bị phá huỷ, di tích còn lại là các cổng thành bằng đá, thành bậc ở chính diện chạm một đôi tượng rồng đá đẹp, dài 3,62 m. Thành Tây Đô thể hiện một trình độ rất cao về kĩ thuật xây vòm đá thời bấy giờ.

Tọa độ: 20°05′N 105°35′E