Đĩa quang
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Đĩa quang (tiếng Anh: optical disc) là thuật ngữ dùng để chỉ chung các loại đĩa mà dữ liệu được ghi/đọc bằng một tia laser. Được phát triển vào khoảng cuối thập niên 1960, đĩa quang đầu tiên được phát minh bởi James Russell. Trên đĩa quang có các rãnh chứa các chấm (dot) sáng và tối, tia laser đọc các chấm và chuyển sang tín hiệu điện tử. Để đọc hoặc ghi dữ liệu, người ta dùng một thiết bị gọi là ổ đĩa quang.
Đĩa quang đầu tiên xuất hiện là đĩa CD và sau đó và đĩa DVD.