Nguyễn Quyền

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Nguyễn Quyền (chữ Hán: 阮權; 1869–1941) là một chí sĩ yêu nước Việt Nam thời cận đại. Ông là một trong những sáng lập viên của phong trào Đông Kinh Nghĩa thục.

[sửa] Tiểu sử

Nguyễn Quyền, hiệu là Đông Đường, sinh năm 1869, quê tại làng Thượng Trì (tục gọi là làng Đìa), Thượng Mão, phủ Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh. Do ông từng đỗ Tú tài khoa Tân Mão, được bổ làm Huấn đạo tỉnh Lạng Sơn, nên người đương thời thường gọi ông là Huấn Quyền.

Năm 1907, ông từ chức cùng với Lương Văn Can lập trường Đông Kinh nghĩa thục ở Hà Nội. Năm 1908 bị thực dân bắt giam ở Hỏa Lò (Hà Nội), bị kết án khổ sai chung thân và lưu đày Côn Đảo.

Năm 1910 được trả tự do, nhưng bị "an trí" tại Bến Tre cùng với một số chí sĩ khác như Dương Bá Trạc, Võ Hoành...

Năm 1920 ông đến Rạch Giá, Sa Đéc rồi về sống tại Bến Tre với gia đình.

Ông mất năm 1941 tại Bến Tre hưởng thọ 72 tuổi.