Cung đàn xưa

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Cung đàn xưa là một trong những bản nhạc đầu tay, thuộc dòng nhạc tình trước 1945, của nhạc sỹ Văn Cao, viết về mùa xuân.

[sửa] Lời

Hình ảnh mùa xuân trong Cung đàn xưa là một mùa xuân đã tàn, đã chết, với hình ảnh phảng phất, với ngắt nhịp một cách nhịp nhàng:

Hồn cầm phong sương / hình dáng xuân tàn.
Ngày dần buông trôi / sầu vắng cung đàn.
Từ người ra đi / chờ vắng tin người
Từ người ra đi / là hết mơ rồi.

Rồi sau đó là cung Thương, cung Nam trong Ngũ cung của nhạc luật cổ:

Cung thương là tiếng đàn
Cung nam là tiếng người.
Ai oán khúc ca cầm châu rơi
Tình duyên lãng đãng, nhớ thương dần pha phôi.

Tới đây, cung đàn chuyển sang một nhịp điệu khác, đượm buồn, với nhịp phách 3, kết thúc bởi nhịp đôi:

Cung đàn ngân / buồn xa vắng / trong tiếng thầm
Buồn tê tái / trong tiếng ngân, buồn như lúc / xuân sắp tàn.
Ơi đàn xưa / còn vang nhắc / chi tới người
Lòng ta tắt / bao thắm tươi / u hoài / duyên đưa.

Cả 3 cung đàn đó, được Văn Cao thể hiện để dần dần lộ ra người đẹp, một người đẹp tuyệt mỹ có bước chân để lại dấu chân đi đến đâu hoa nở, dáng người gieo lại hương thơm, có ánh mắt giữ lại mùa xuân...

Chiều năm xưa gót hài khai hoa,
Mắt huyền lưu xuân, dáng hồng thơm hương.
Chiều năm nay bóng người khơi thương
tiếng đàn gieo oan giấc mộng chàng Trương.
Giờ còn mong chi người hát theo đàn
Giờ còn mong chi hợp cánh hoa tàn.
Lời đàn năm xưa se kết đôi lòng
Lời đàn năm nay đôi lứa xa vời.
Khi hôn hoàng xuống dần
Trăng lên vàng mái lầu,
Nghe thoáng tiếng kinh cầu xa xa,
Ngàn lau thấp thoáng bóng kinh kỳ sầu bao la

[sửa] Các Album