Đi bán lừa
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
![]() |
Văn phong của bài này có thể không phù hợp với một bách khoa toàn thư. Xin hãy đọc lại những gì không phải là Wikipedia và cố gắng giải quyết những lý do phản đối ở trang thảo luận trong vòng 2 tuần. Nếu bài không được sửa, nó sẽ bị xóa đi. |
Đi bán lừa là 1 câu truyện cổ tích Campuchia
Đi bán lừa (Đẽo cày giữa đường của VN)
Một gia đình nọ có người bố, người con trai và 1 con lừa. Họ chứng kiến cảnh con lừa lớn lên từ bé cho đến ngày mập mạp thì họ quyết định đem bán. Người bố bàn với con trai:
-Làng mình không có ai cần lừa cả. Mà nơi mình có thể bán lừa lại ở rất xa. Con lừa của chúng ta mà đi tới đó sẽ bị ốm và mệt nên sẽ mất giá và không bán được nhiều tiền. Giờ phải làm sao đây?
Cuối cùng 2 người quyết định cột 2 chân trước và 2 chân sau của con lừa lại rồi lấy 1 cái cây chọt qua. 2 bố con khiêng 2 đầu. Ra khỏi làng, họ gặp 1 đám người qua đường. Đám người không khỏi nhịn cười trước cảnh như thế:
-Ai đời lại đi khiêng 1 con lừa thế kia. Lừa chẳng bao giờ để người khiêng cả. Lừa phải khiêng người chứ.
Nghe thấy thế, 2 bố con cho là có lý, họ thả con lừa xuống và cởi trói. Rồi người bố nói:
-Con lừa này không thể nào chở hết cả 2 chúng ta. Thôi thì ta sẽ hy sinh cho con ngồi trên nó còn ta sẽ đi bộ theo.
Tới ngôi làng tiếp theo. Người con đi rao bán khắp nơi nhưng cũng chẳng ai mua, nhưng lại bị quở trách:
-Mày thật là bất hiếu, tại sao mày lại để bố mày, 1 người đàn ông già nua ốm yếu bệnh tật, phải ra sức thế kia. Mày là thanh niên trai tráng phải nhường bố mình chứ.
Ngừơi con nghe có lý liền đổi chỗ với bố và tiếp tục cuộc hành trình. Tới 1 cái giếng nước nọ có một tốp phụ nữ đang lấy nước:
-Thật tội nghiệp cho cậu bé, cậu đã quá mệt rồi, sao ông không cho cậu ấy lên lưng lừa chung với ông? Tôi tin chắc con lừa này có thể chở 2 người.
2 bố con nghe vậy cũng cho là có lý nên cùng leo lên. Con lừa đi chậm hẳn nhưng cũng kịp đến 1 quán trọ trước khi trời tối. Người chủ quán hỏi:
-2 người tính đi đâu?
-Tới Kompang, tại đó chúng tôi sẽ bán con lừa này.
-Vậy thì tại sao 2 người lại cưỡi trên người nó? Có thấy nó đang thở hồng hộc ngoài kia không? Kiểu này thì khi tới nơi cũng chẳng ai thèm mua nữa vì nó đã ốm yếu quá rồi. Tôi khuyên 2 người nên đi bộ và dắt con lừa này theo. Có thế mới lấy tiền nhiều nhiều được.
2 bố con đồng ý và sáng hôm sau họ lấy dây cột vào cổ con lừa rồi dắt đi. Tới 1 cánh đồng nọ, họ không tìm thấy đường mòn nên đành băng đại. Thấy thế 1 ông nông dân quát lên:
-Cây ở đây có nhiều gai lắm. 2 người đi thế nào cũng bị trầy xướt hết cho coi. Sao 2 ngừơi không chịu cưỡi lên con lừa rồi để nó chở qua, như vậy sẽ không sao. Trông con lừa cứ y như ông chủ của 2 người ấy.
Tới đây, 2 bố con nhận ra 1 chân lý:"Bất kỳ việc gì chúng ta làm cũng không thể làm hài lòng mọi người. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục con đường mà chúng ta cho là đúng nhất thôi".
Thế là 2 bố con ra quyết định cuối cùng và họ đến Kompang mà không phung phí 1 chút thời gian nào nữa.