Tào Tháo

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Tào Tháo (chữ Hán: 曹操; tự là Mạnh Đức; 155–220) là vị hoạn quan sau Tào Đằng. Tuy hình dáng thấp nhỏ nhưng từ nhỏ thông minh hơn người, mang chí lớn trong lòng. Tào Tháo từng bị nhà phê bình Nguyệt Đáng lừng lẫy Hứa Thiệu bình rằng người này sẽ "Đời trị ông là bầy tôi giỏi, thời loạn ông là kẻ gian hùng". Ông làm độc quyền của Đổng Trác, là người đầu tiên phát bài hịch hô gọi thiên hạ chư hầu đứng dậy dẹp loạn, nhưng do sự chần chừ không quyết của đám chư hầu nên đã thất bại. Về sau ông được bổ nhiệm Thích Sử của Kinh Châu, thu nhận 20.000 binh lính Khăn Vàng và kiến lập đội lính Thanh Châu. Nhờ đội lính và đám mưu thần dũng tướng này, ông đã diệt trừ Lữ Bố, phá được Viên Thuật, Trương Tú. Trong trận chiến Quan Độ, bằng sự khôn ngoan mưu lược, ông đã chiến thắng đựơc đoàn quân lớn gấp 10 lần của Viên Thiệu, dần dần thống nhất được Hoa Bắc, sau lại phá được Tây Lương, thu gọn Hán Trung, kiến lập cơ nghiệp nước Ngụy. Tào Tháo biết sử dụng và rất trọng nhân tài, nên số nhân tài tại nước Ngụy được xét vào hàng đầu trong thời Tam Quốc.

[sửa] Thành ngữ

Trong dân gian có câu thành ngữ:

  • Đa nghi như Tào Tháo
  • Bị Tào Tháo đuổi
  • Hễ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

[sửa] Liên kết ngoài