Định lý Apolloni

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Định lý Apolloni là định lý hình học phẳng cổ điển dược phát hiện bởi nhà toán học Apolloni (255 TCN-170 TCN) vào khoảng năm 200 TCN.

[sửa] Phát biểu

Cho A và B là hai điểm trong mặt phẳng Euclide và r là một số dương khác 1 thì quỹ đạo của các điểm P sao cho tỉ số các độ dài AP/BP = r là một hình tròn.

[sửa] Lưu ý

  • Hình tròn mô tả trong định lý còn được gọi là hình tròn Apolloni.
  • Dạng tổng quát của định lý trên dẫn tới định nghĩa của hình conic trong hình học không gian.