Đào Nguyên
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Đào Nguyên, viết đủ là Đào hoa nguyên, là một điển tích văn học để chỉ nơi tiên cảnh.
Có nhiều cách hiểu Đào hoa nguyên. Đào hoa nguyên có thể nghĩa là suối hoa đào, hay động đào, động bích, động nguyên bích. Điển tích này bắt nguồn từ bài Đào hoa nguyên ký hay Đào nguyên ký của nhà thơ Đào Tiềm đời Tấn:
- Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, một hôm bơi thuyền thấy một đóa hoa đào trôi từ khe núi. Người ngư phủ chèo thuyền dọc theo khe núi, đi mãi rồi đến một thôn xóm dân cư đông đúc, người dân ở đó đời sống an nhàn, thanh bình. Người đánh cá hỏi chuyện mới biết tổ tiên của họ vốn người nước Tần, nhưng do không chịu được chế độ hà khắc của Tần Thủy Hoàng nên bỏ lên sống ở đó, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
- Ở lại mấy ngày, rồi người ngư phủ tạm biệt ra về. Sau một thời gian, muốn quay lại tìm chốn đào nguyên mà không thấy.
- Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây?