Lạc Việt
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Lạc Việt là một quốc hiệu cổ của Việt Nam, vào khoảng 257 TCN, quốc hiệu khác là Âu Lạc. Theo nghiên cứu của giáo sư Vũ Thế Ngọc, chữ Lạc có thể bắt nguồn từ Lak hay Nak nghĩa là nước trong tiếng Việt cổ. Cũng theo lập luận này, lạc điền là ruộng nước, dân Lạc Việt là dân biết trồng lúa nước, lạc tướng là các tướng của dân Lạc Việt. Tuy nhiên, khi phiên âm lại bằng tiếng Hán, chữ Lạc không có ý nghĩa mạnh mẽ, nên Lạc Vương (vua nước Lạc Việt) được đổi thành Hùng Vương.