Thảo luận:Sự kiện Phật Đản, 1963
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Mục lục |
[sửa] Không hiểu nổi
Chính quyền của Tổng thống Ngô Đình Diệm đã thi hành các chính sách nhằm xoá bỏ dần các lực lượng và ảnh hưởng của Phật giáo và tiến hành công giáo hoá miền Nam Việt Nam: chính phủ bổ nhiệm nhân sự vào các vị trí chính quyền và quân đội toàn những người theo Công giáo, dùng tuyên truyền công khai nói xấu Phật giáo, ca ngợi Công giáo, giành cho các xứ đạo Công giáo các điều kiện kinh tế tài chính xã hội thuận lợi nhất trong khi đó hạn chế tài sản, kinh tài của các tôn giáo khác, khuyến khích và cưỡng ép nhân dân, công chức cải đạo sang Công giáo.
- Chính sách gì mà lạ thế? Chủ trương của cá nhân nhà lãnh đạo hay chính sách? Có lý thuyết, có phổ biến cho cán bộ học tập hay không? Đừng nhầm lẫn lạm quyền với chính sách.
- Phật giáo là một lực lượng? Có chỉ huy trưởng lực lượng, chỉ huy phó lực lượng và nhiều lực lượng viên? Có ngân sách, có chủ trương chung để thực hiện thống nhất trong lực lượng? Có nhầm với các giáo phái khác không?
- Tiến hành công giáo hóa toàn miền Nam: ra nghị quyết cho các linh mục thực hiện, ai muốn vào Thiên chúa giáo thì chỉ cần làm đơn xin thì phải cho ngay, không cần người giới thiệu, không cần học giáo lý, không cần đi lễ? Chính quyền nào to thế? Mà mấy ông linh mục nào mà dễ bảo thế? Chỉ giúp một chỗ cho tôi vào đạo với?
- "chính phủ bổ nhiệm nhân sự vào các vị trí chính quyền và quân đội toàn những người theo Công giáo": làm cái gì cũng phải có chút suy nghĩ chứ, cứ bắt ép mấy ông tướng sáng sớm thì tụng kinh, rồi đi nhà thờ cầu nguyện nên mấy ông tức mình làm đảo chính?
- cưỡng ép công chức cải đạo, dụ dỗ hay cưỡng ép? vô đạo thì được lên lương, lên chức thì gọi là dụ dỗ, còn không vô đạo thì đuổi việc gọi là cưỡng ép.
Chính quyền Nam Việt Nam tuy cho thành lập uỷ ban liên bộ để họp bàn với uỷ ban liên phái của Phật giáo nhưng thực tế không có thiện chí giải quyết các mâu thuẫn vốn đã rất căng thẳng. Đồng thời cuối tháng 5, 1963 chính quyền đã có những hành động khiêu khích đánh vào lòng tự trọng của Phật giáo: cho lính cảnh sát, mật vụ cạo trọc đầu giả làm nhà sư đi ra đường trêu ghẹo phụ nữ, ăn uống tục tĩu, quỵt tiền và làm các việc bất minh để lấy cớ để phát động tuyên truyền bôi nhọ Phật giáo.
- Bài này đâu có nhắc đến miền Bắc đâu mà ưa dùng từ Chính quyền Nam Việt Nam tác giả không theo đúng luật chơi, đã vào trang Wiki này mà còn tìm cách viết không trung lập thông qua từ ngữ, rồi lúc thì chính quyền, lúc thì chính phủ, nếu có các cá nhân làm bậy thì nêu đích danh cá nhân lãnh đạo, không phải trường hợp nào gắn cá nhân cho cả chính quyền cũng đúng cả, quân đội nó nằm trong chính quyền đó thôi.
- Xem chừng cảnh sát thời đó cũng dại nhỉ? cứ ra đường tìm 10 ông áo vàng khất thực thì có đến 9 ông là giả, hỏi không biết 1 câu kinh, mắt lơ láo thì theo dõi là được rồi. Sáng sáng họ đi xe ôm vô thành phố thay áo quần, chiều về nhậu vĩa hè (chuyện này cách đây vài năm khi các sư còn đi khất thực). Cảnh sát cứ thế chụp ảnh đăng báo, mắc gì mà lại cạo đầu giả làm nhà sư cho người ta biết.
[sửa] Trả lời bạn "Không hiểu nổi"
Chính quyền của Tổng thống Ngô Đình Diệm đã thi hành các chính sách nhằm xoá bỏ dần các lực lượng và ảnh hưởng của Phật giáo và tiến hành công giáo hoá miền Nam Việt Nam: chính phủ bổ nhiệm nhân sự vào các vị trí chính quyền và quân đội toàn những người theo Công giáo, dùng tuyên truyền công khai nói xấu Phật giáo, ca ngợi Công giáo, giành cho các xứ đạo Công giáo các điều kiện kinh tế tài chính xã hội thuận lợi nhất trong khi đó hạn chế tài sản, kinh tài của các tôn giáo khác, khuyến khích và cưỡng ép nhân dân, công chức cải đạo sang Công giáo. Tôi xin trả lời bạn theo từng đề mục bạn đánh số
- Việc duy trì một đạo dụ số 10 rõ ràng phân biệt đối xử tôn giáo cả 9 năm có phải là chính sách không? hay chỉ là sự "lạm quyền" của 1 vài người cầm quyền?. Có thể nói một quá trình nhất quán gần 10 năm thi hành kỳ thị tôn giáo không phải là chính sách mà chỉ là "lạm quyền" hay không? Việc đến cùng quyết tâm đàn áp Phật giáo để đến nỗi bị lật đổ mà chỉ là sự "lạm quyền"?. Việc chính quyền của TT Diệm thi hành chính sách này thì ngay cả các nhân viên chính quyền của ông cũng công nhận vì thời gian có hạn tôi không trích dẫn ra (không phải là của Cộng sản đâu mà là của phía Việt Nam Cộng hoà). Xin hãy nhìn thẳng vào sự thật.
- Phật giáo có là lực lượng không? Bạn tranh luận kiểu này là không đi vào thực chất mà là đi vào câu chữ: Phật giáo tất nhiên là một lực lượng chứ mà còn là một lực lượng chính trị hùng hậu cần phải tính đến: Giáo hội Phật giáo không phải là lực lượng à? Sức mạnh niềm tin không phải là lực lượng à? Không phải lực lượng mà huy động được Phật tử đứng lên làm đổ được một chính quyền à? Hay lực lượng là phải có tư lệnh trưởng, tư lệnh phó, lực lượng viên...như bạn hình dung. Ở đây có gì để Không hiểu nổi đâu.
- Công giáo hoá miền Nam: Những điều bạn đặt câu hỏi và viết ra với sự mỉa mai "chỉ cho tôi vào đạo với" là bạn tự suy diễn ra chứ tác giả bài có viết thế đâu, và nội dung Công giáo hoá thì có rất nhiều. Nội dung công giáo hoá có phải thô sơ như bạn suy diễn đâu. Khi khác tôi xin liệt kê các nội dung công giáo hoá (cũng bằng các nguồn tư liệu của bên chống Cộng sản). Tranh luận thì tranh luận theo logic trực tiếp chứ suy diễn theo kiểu chủ quan của mình ra cái điều người ta không viết rồi mỉa mai thì không phải là tranh luận nghiêm chỉnh.
- Trả lời mục 4: Trời!!! tại sao bạn luôn có kiểu suy diễn rất lạ: ... bắt các ông tướng sớm còn đang tụng kinh phải đi nhà thờ cầu nguyện...Đâu cần phải bắt ai sớm tụng kinh chiều đi nhà thờ mà khi bổ nhiệm chức vụ người ta chú ý chỉ bổ nhiệm người có đạo của mình. Có gì là khó hiểu ở đây nhỉ.
- Cưỡng ép cải đạo hay dụ dỗ: Có cả cưỡng ép cả dụ dỗ: ví dụ nhỏ: liên gia trưởng của chính quyền xã đến nhà hỏi: Nhà này có người theo Cộng sản hả. Hãy theo đạo của Tổng thống thì không truy cứu... ví dụ như thế thì trường hợp này là cưỡng ép hay dụ dỗ? Theo tôi có lẽ là cưỡng ép.
Chính quyền Nam Việt Nam tuy cho thành lập uỷ ban liên bộ để họp bàn với uỷ ban liên phái của Phật giáo nhưng thực tế không có thiện chí giải quyết các mâu thuẫn vốn đã rất căng thẳng. Đồng thời cuối tháng 5, 1963 chính quyền đã có những hành động khiêu khích đánh vào lòng tự trọng của Phật giáo: cho lính cảnh sát, mật vụ cạo trọc đầu giả làm nhà sư đi ra đường trêu ghẹo phụ nữ, ăn uống tục tĩu, quỵt tiền và làm các việc bất minh để lấy cớ để phát động tuyên truyền bôi nhọ Phật giáo.. Tôi cũng xin trả lới tuần tự theo từng mục.
- Tôi cho rằng dùng từ Nam Việt Nam thay vì Việt Nam Cộng hoà vẫn không có gì là không trung lập. Trung lập hay không mà chỉ ở chỗ đấy thôi ư?. Nếu trong bài tôi có nói đến "Bắc Việt Nam" thì sẽ trở thành Trung lập à? Tôi sẽ xin lưu ý đến. Tại sao phải nhất quán là chính phủ NĐ Diệm đàn áp tôn giáo chứ không phải chính quyền NĐ Diệm đàn áp?: Chính phủ là cơ cấu điều hành của cả bộ máy chính quyền chính phủ làm sai trái thì cũng có nghĩa là chính quyền đó làm sai. Quân đội cũng nằm trong chính quyền đó chịu sự chỉ đạo của chính phủ đó và quân đội đó cũng phải tham gia vào những việc sai trái đó chứ (cũng như nhiều cơ cấu chính quyền khác nữa), không phải quân đội, cảnh sát trấn áp Phật giáo thì là ai là Ông Diệm, ông Nhu, các ông bộ trưởng tự đi tấn công chùa chiền à?. Quân đội thuộc chính quyền đó nhưng trong quân đội và trong cả chính quyền và chính phủ đó (thuộc chính quyền đó) có những lực lượng bất mãn với chính sách đó thì họ lật đổ chính phủ đó rất dễ hiểu thế thôi. Điều đó không có nghĩa là theo như suy luân cái kiểu như sau: Chính phủ TT Diệm sai trái, Quân đội lật đổ CP Diệm vậy chính quyền có quân đội đó không sai trái. logic thế nào vậy.
- Vấn đề cuối cùng: Tôi khuyên bạn hãy đọc lại những tư liệu hơn là suy diễn. Hoàn cảnh đã quá xa bạn và tôi cũng chẳng có đủ yếu tố hiểu biết và dữ liệu về thời kỳ đó để mà suy diễn một cách đơn giản như vậy. Thôi để tôi trích dẫn cho bạn ông Đỗ Mậu một thời là cánh tay phải cực trung thành của TT Diệm (không phải Cộng sản đâu nhé) người đã khóc to thành tiếng khi nghe tin ông Diệm bị giết dù ông ta có tham gia đảo chính: "Nhưng dù có văn thư chính thức của Uỷ ban liên bộ, những hành động chống phá Phật giáo vẫn tiếp tục sảy ra tại các địa phương và ngay giữa thủ đô Sài Gòn. Độc hại hơn nữa chính quyền đã cho một số công an và cảnh sát cạo đầu, giả vờ mặc áo nâu hay áo lam của tăng sĩ để ra chợ chọc gái, ăn thịt, uống rượu, mua hàng không chịu trả tiền...nhằm mục đích bôi lọ các nhà sư và xuyên tạc cuộc đấu tranh của Phật giáo." (Hết trích dẫn) trang 527- 10 dòng cuối- Hồi Ký ĐỖ MẬU-- Xin lưu ý khi đó ông Đỗ Mậu là giám đốc nha An ninh Quân đội người theo dõi trực tiếp diễn biến vụ việc.
Xin tạm dừng tại đây--Tô Linh Giang 15:12, ngày 08 tháng 2 năm 2006 (UTC)
-
- tiến hành công giáo hoá miền Nam Việt Nam: chính phủ bổ nhiệm nhân sự vào các vị trí chính quyền và quân đội toàn những người theo Công giáo: xin hỏi biện pháp này có đủ sức công giáo hóa miền Nam? mỗi năm bổ nhiệm nhân sự được bao nhiêu người? cho dù là toàn bộ họ là người theo công giáo (khó tin có chuyện này) thì bổ nhiệm cả trăm năm cũng chỉ đạt mức công giáo hóa chính quyền thôi. Xin hỏi lại Tô Linh Giang có chính sách công giáo hóa miền Nam hay không?
- "khuyến khích và cưỡng ép nhân dân, công chức cải đạo sang Công giáo": số lượng nhân dân và công chức bị cưỡng ép có theo từng đợt, "từng chiến dịch", mỗi đợt đạt kết quả khoảng trên 1000 người không ? tổng cộng có khoảng chừng trên 10 đợt hay không? nếu không đạt thì khó gọi là chính sách công giáo hóa miền Nam được.
- Phật giáo là lực lượng chính trị hùng hậu. Ngày nay Phật giáo là một tôn giáo như các tôn giáo khác, các thầy vui sống tốt đời và góp phần nhắc nhở Phật tử đẹp đạo. Ngày xưa có thể có một vài thầy nào đó ham thích chính trị, lập ra lực lượng trưởng , lực lượng phó và các lực lượng viên, đóng góp tiền bạc, như vậy là các thầy đó đã vi phạm pháp luật, việc đó tôi không quan tâm.
- việc cho cảnh sát cạo đầu giả làm nhà sư có hay không tôi không biết, nhưng tôi cho là họ dại quá, thế thôi, còn như ông Đỗ Mậu có nói gì thì tôi cũng phải suy xét rồi mới tin. Mà tôi nghĩ người nào cũng thế cả.
Vuonglenghi 03:02, ngày 13 tháng 2 năm 2006 (UTC)
[sửa] Góp ý
Sự kiện Phật Đản 1963 chỉ là sự bùng nổ của mâu thuẫn tôn giáo ...
- Từ mâu thuẫn tôn giáo không rõ ràng: mâu thuẫn tôn giáo có nghĩa là giáo lý, niềm tin của hai tôn giáo đối chọi nhau, sự tồn tại của tôn giáo này ảnh hưởng đến sự phát triển của của tôn giáo kia, sự tồn tại của đấng tối cao này là sự phủ định đấng tối cao của tôn giáo kia, giáo hội hai bên chống đối và kêu gọi giáo dân hai bên làm các cuộc thánh chiến chống lại nhau. Đề nghị sửa lại thành "mâu thuẫn vì lý do tôn giáo". Mâu thuẫn vì lý do tôn giáo có nghĩa là các cá nhân khác tôn giáo đánh nhau vì nhiều lý do nhưng họ không phá nhà thờ của nhau, không giết các chức sắc tôn giáo, không ngăn cản việc truyền đạo hoặc bôi bác giáo lý của nhau.
- Mục Chính sách kỳ thị Phật giáo đề nghị đổi thành Chính sách thiên vị Công giáo và sửa lại cả đoạn như sau:
Sự kiện Phật Đản 1963 chỉ là sự bùng nổ của mâu thuẫn vì lý do tôn giáo chứa chất trong lòng xã hội, hậu quả của chính sách thiên vị Thiên chúa giáo của chính quyền Thực dân Pháp trước đây và đặc biệt bị đẩy lên mức độ cực đoan trong thời kỳ của chính phủ Ngô Đình Diệm, từ 1954 đến 1963.
Năm 1950 Quốc trưởng Bảo Đại ban hành đạo dụ số 10 điều chỉnh các tổ chức hội đoàn trong đó các tôn giáo được xem như các hiệp hội. Đạo dụ này đặt ra những hạn chế đối với các hội đoàn, tôn giáo như chỉ cho phép các hội đoàn, tôn giáo có nguồn thu nhập là các lệ phí hội viên (hình thức đặt thùng lạc quyên, công đức là bất hợp pháp); hạn chế bất động sản của các hội, tôn giáo: chính quyền có thể buộc đấu giá các bất động sản của các hiệp hội, tôn giáo; chính quyền vì lý do trị an có thể không cấp phép hoặc thu hồi giấy phép lập hội... Đặc biệt trong đạo dụ này có điều khoản 44 có quy định chế độ "ưu tiên đặc biệt" cho các hội truyền giáo Thiên chúa giáo, đặt Công giáo ra ngoài sự điều chỉnh của đạo dụ này. Thực chất đây là một chính sách thiên vị về tôn giáo của nhà cầm quyền bảo hộ Pháp. Ngô Đình Diệm sau khi trở thành Tổng thống đã cho bãi bỏ hầu hết các sắc lệnh của chính quyền thực dân trước đây nhưng vẫn giữ nguyên đạo dụ số 10 duy trì tình trạng thiên vị về tôn giáo.
Dưới các năm cầm quyền của Tổng thống Ngô Đình Diệm, việc đặt Thiên chúa giáo vượt ra ngoài sự điều chỉnh của đạo dụ số 10 đã làm các thế lực thân Thiên chúa giáo, "lực lượng Công giáo" lộng hành và tha hóa. Từ chỗ đặt mục tiêu số 1 là dùng hữu thần chống vô thần cộng sản để giúp sức và hỗ trợ chính quyền như kỳ vọng của đạo dụ số 10 thông qua biện pháp phát triển giáo hội, giáo dân, họ đã chuyển mục tiêu chính sang ưu tiên 1 là phát triển nhanh giáo hội, đưa các giáo dân vào nắm các cương vị cao trong chính quyền (kể cả các giáo dân là cộng sản mới cải đạo hoặc bị tình nghi là cộng sản) thông qua biện pháp chèn ép và phân biệt đối xử đối với Phật giáo. Các thế lực chính trị thân Thiên chúa giáo, cũng như "lực lượng Công giáo" trong chính quyền của Tổng thống Ngô Đình Diệm đã giảm bớt dần ảnh hưởng của Phật giáo, hạn chế ảnh hưởng của các thế lực chính trị thân Phật giáo cũng như xóa bỏ ảnh hưởng của các "lực lượng Phật giáo" thông qua việc nhanh chóng phát triển số lượng giáo dân Công giáo ở miền Nam Việt Nam: họ ưu tiên bổ nhiệm những người theo Công giáo vào các vị trí chính quyền và quân đội , dùng tuyên truyền công khai nói xấu Phật giáo, ca ngợi Công giáo, giành cho các xứ đạo Công giáo các điều kiện kinh tế tài chính xã hội thuận lợi nhất trong khi đó hạn chế tài sản, kinh tài của các tôn giáo khác. Khuyến khích, dụ dỗ và để người dân, công chức cải đạo sang Công giáo, cưỡng ép khi có cơ hội những gia đình có thân nhân theo cộng sản hoặc những người có tư tưởng thân Cộng cải đạo để được chở che.
Đặc biệt trong quá trình đấu tranh chống cộng sản và xây dựng ấp chiến lược thì đa số nạn nhân là người theo Phật giáo, các chiến dịch chống cộng vừa chống cộng sản vừa kết hợp chống Phật giáo: có một số không nhỏ Phật tử bị quy kết là thân cộng và bị truy bức; nhiều người, để yên ổn tránh liên đới, phải cải đạo sang Công giáo; quy mô cải đạo ở các tỉnh miền Trung được mở rộng vì đó là khu vực cai quản rất khắc nghiệt của Ngô Đình Cẩn (em trai út của Ngô Đình Diệm – cố vấn Trung phần và, trên thực tế, là người cai quản toàn quyền miền Trung). Trong các ấp chiến lược chính quyền chỉ cho dựng nhà thờ Công giáo mà không cho lập chùa, cũng như trong quân đội chỉ có nha tuyên uý công giáo chứ không có nha tuyên uý phật giáo, chính phủ biến các sự kiện trong đời sống Công giáo thành các lễ hội quốc gia...
Giám mục Ngô Đình Thục, anh trai Tổng thống Diệm, có tham vọng trở thành Hồng y Giáo chủ nên cố gắng tuyên truyền tại Toà thánh La Mã rằng ở miền Nam Việt Nam đã có 60% dân số theo Công giáo và Phật giáo đã suy tàn không còn hoạt động... các anh em của Tổng thống là Ngô Đình Thục, Ngô Đình Nhu, Trần Lệ Xuân, Ngô Đình Cẩn lạm dụng các ảnh hưởng của chính quyền càng làm trầm trọng thêm sự phân biệt đối xử tôn giáo.
Đến năm 1963 tình hình kỳ thị Phật giáo của các thế lực chính trị thân Thiên chúa giáo đã lên đến cực điểm và sự kiện Phật đản 1963 chỉ là sự bùng nổ của các mâu thuẫn đã chứa chất lâu năm trong lòng xã hội miền Nam Việt Nam.
Vuonglenghi 03:02, ngày 13 tháng 2 năm 2006 (UTC)
[sửa] Tự do tôn giáo
Theo pháp luật hiện nay, con người được tự do tín ngưỡng, có quyền theo hoặc không theo bất cứ tôn giáo nào, cấm kích động hằn thù tôn giáo.
Ngày xưa, nghe nói có nhiều nước hạn chế đạo Phật vì vua các nước đó cho rằng việc đi tu làm giảm dân số do các nhà sư không lấy vợ sinh con, giảm nhân lực vì các nhà sư không lao động, giảm quân số vì các nhà sư không thích đánh nhau và nhà chùa là nơi nương tựa của bọn trốn lính hoặc nơi xảy ra tiêu cực bán chứng nhận cho bọn con nhà giàu trốn lính, hiện tượng không công bằng xảy ra do một số kẻ lợi dụng, vừa cày ruộng vừa đi tu tại gia để trốn thuế, hoặc lập đền thờ Phật tại một số nơi linh thiêng để thu tiền cúng dường của Phật tử để chi tiêu vô tội vạ cho bản thân, các vị vua đó đã có chính sách dùng Pháp lưật để điều chỉnh Phật giáo cũng như các tôn giáo khác từ lâu đời rồi. Không nghe nói đó là kỳ thị tôn giáo gì cả.
Ngày nay, nghe nói ở các nước tiên tiến trên thế giới xu hướng tự do tôn giáo ngày càng tăng cao. Họ hướng đến dùng luật pháp để điều chỉnh cho mọi người được tùy ý tin và theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Họ chống lại việc độc quyền tự nhiên về tôn giáo, họ cho rằng việc cha mẹ theo tôn giáo nào là chuyện của bậc cha mẹ, còn con cái tức theo quan niệm là công dân tương lai có mọi quyền được nhà nước bảo hộ không được tuyên tuyền, ép bức, "nhồi sọ" về tôn giáo khi các em còn chưa đến tuổi trưởng thành, chưa đủ trình độ lý luận để hiểu về tự nhiên, chưa đủ thông tin về tất cả tôn giáo, lịch sử hình thành và phát triển tôn giáo, triết học để có thể lựa chọn cho mình một niềm tin tôn giáo. Ngoài ra nhà nước còn bảo hộ cho việc chuyển đổi niềm tin của cá nhân để mọi công dân có quyền tự do chuyển đổi tôn giáo mà không bị ràng buộc, đe dọa về mặt tinh thần của người thân, cộng đồng hoặc cấm ngặt việc ép bức chuyển đổi tôn giáo vì việc làm, hôn nhân, chỗ ở. Nói một cách dân gian, chồng có quyền dùng Vinaphone, vợ dùng Mobilphone và con thì lúc còn nhỏ cấm ngặt mọi tuyên truyền, khuyến khích, tạo điều kiện tiếp cận bất kỳ mạng nào khi trí óc nó chưa đủ khả năng, thông tin để tiếp cận và lựa chọn. Việc quản lý và điều chỉnh thu nhập từ nguồn đóng góp của giáo dân cũng được điều chỉnh phù hợp với tình hình phát triển, nhu cầu của giáo xứ cũng như đặc thù của từng giáo lý.
Nói về ông Diệm, không rõ ông ta nghĩ gì khi không đưa Thiên chúa giáo vào trong đạo dụ số 10 ? ông ta cho rằng Thiên chúa giáo càng phát triển thì việc chống cộng của ông ta càng dễ? Mà cách quản lý tôn giáo hồi đó cũng lạ, tại sao lại để các chức sắc tôn giáo làm chính trị, lập ra các lực lượng hùng hậu? May mà thời ông Thiệu đã xóa bỏ các lực lượng này. Theo tôi, ông Diệm chết là do chính sách sai lầm: việc cho phép giáo hội Thiên chúa giáo Việt Nam vượt ra ngoài sự điều chỉnh của đạo dụ số 10 đã làm cho các thế lực chính trị thân Thiên chúa giáo tha hóa, làm bọn nịnh bợ ông Thục ra sức mở rộng giáo hội bằng mọi giá kể cả tranh giành thô bạo giáo dân của Phật giáo trong khi nương nhẹ với cộng sản, đã làm xáo trộn mọi mặt đời sống xã hội, chính trị, ông ta không chết mới là chuyện lạ. Vuonglenghi 03:54, ngày 13 tháng 2 năm 2006 (UTC)