Cao nguyên Thanh Tạng
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Cao nguyên Thanh Tạng (gọi tắt trong tiếng Trung Quốc của cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng) hay cao nguyên Tây Tạng (25~40 độ vĩ bắc, 74-104 độ kinh đông) là một vùng đất rộng lớn và cao nhất Trung Á cũng như thế giới, với độ cao trung bình trên 4,500 mét so với mực nước biển, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải Trung Quốc. Nó chiếm một khu vực với bề rộng vào khoảng 1000 và 2500 cây số. Được mệnh danh là "mái nhà của thế giới," nó có những rặng núi cao nhất Trái Đất như dãy Himalaya với đỉnh Everest là đỉnh cao nhất Trái Đất. Cao nguyên này hình thành từ sự va chạm của mảng kiến tạo Ấn-Úc và Âu Á vào thời kỳ Đại Tân Sinh (Cenozoic) (cách đây khoảng 55 triệu năm), và quá trình này vẫn tiếp diễn.
Phay nghịch của cao nguyên này được xem là có ảnh hưởng đáng kể đến sự thay đổi khí hậu, cũng như đến gió mùa châu Á.
Khu vực dãy núi Khả Khả Tây Lý là khu vực gần như không có dân cư, nằm ở phần tây bắc của cao nguyên này.
Mục lục |
[sửa] Địa lý
[sửa] Dãy núi
- Dãy Côn Lôn
- Dãy Hy Mã Lạp Sơn
[sửa] Sông
Một số con sông dài nhất thế giới bắt nguồn từ cao nguyên Thanh Tạng:
- Dương Tử (hay Trường Giang)
- Hoàng Hà
- Sông Ấn Độ
- Sông Hằng
- Sông Brahmaputra
- Sông MêKông
- Sông Ayeyarwady
Các con sông này mang 25% trữ lượng đất thế giới.
[sửa] Hồ
Các hồ:
- Hồ Thanh Hải
- Nam Co
- Dagze Co
- Hồ Yamzho Yumco
- Hồ Puma Yumco
- Hồ Paiku
[sửa] Dòng băng
[sửa] Xem thêm
- Địa lý Tây Tạng