Sin
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Sin là một hàm số lượng giác. sin của một cung tròn trên vòng tròn đơn vị có độ lớn bằng hình chiếu của đầu mút cung đó lên trục tung.
Sin của một góc được tính quy về sin của cung tròn chắn bởi góc đó.
Trong tam giác lượng, sin của một góc nhọn được tính bằng tỉ số giữa cạnh góc vuông đối diện và cạnh huyền.
Các đặc trưng của hàm số sin:
- Miền xác định: R (toàn bộ trục số thực)
- Miền giá trị: [-1, 1]
Thể loại: Stub | Lượng giác | Hình học