Lý Bạch
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Lý Bạch (tên tự Thái Bạch, hiệu Thanh Liên cư sĩ; 701–762) là nhà thơ lãng mạn, kiếm sĩ đời nhà Đường (618–907), trong nhóm Trúc khê lục dật trên núi Thái Sơn. Ông sinh ở tỉnh An Huy, miền Đông Trung Quốc.
Lý Bạch được tôn xưng là thi tiên. Ông đã sáng tác hàng ngàn bài thơ chan chứa lòng yêu quê hương đất nước và sự lãng mạn. Thơ của ông ở thể cổ phong nhiều hơn là theo niêm luật chặt chẽ.
Bài Hiệp Khách Hành:
- Triệu khách mạn hồ anh
- Ngô câu sương tuyết minh
- Ngân an chiếu bạch mã
- Táp nạp như lưu tinh
- Thập bộ sát nhất nhân
- Thiên lý bất lưu hành
- Sự liễu phất y khứ
- Thâm tàng thân dữ danh
- Nhàn quá Tín lăng ẩm
- Thất kiếm tất tiền hoành
- Tương chích đạm Châu Hợi
- Trì Trường khuyến Hầu Doanh
- Tam bôi thổ nhiên nặc
- Ngũ nhạc đảo vi khinh
- Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu
- Ý khí tố nghê sinh
- Cứu Triệu huy kim chùy
- Hàm Đan tiên chấn kinh
- Thiên thu nhị tráng sĩ
- Huyên hách Đại Lương thành
- Túng tử hiệp cốt hương
- Bất tàm thế thượng anh
- Thùy năng thư các hạ
- Bạch thủ Thái huyền kinh.
[sửa] Đọc thêm
- Trần Trọng San, Thơ Đường, Tủ sách Đại học Tổng hợp TpHCM, 1990, tr. 184-189 (Tiểu truyện Lý Bạch)
- Lê Nguyễn Lưu, Đường Thi Tuyển Dịch (phụ đề: Đường Thi Nhất Thiên Thủ), Nxb Thuận Hoá, Huế, 1997, quyển 2, tr. 1562-1577. bản online, tóm lược